Trong đơn khởi kiện, ông H. trình bày rằng ông bà không hòa thuận, thường xuyên cãi cọ. Mâu thuẫn ngày càng trở nên trầm trọng, không thể hàn gắn vì mỗi lần vợ chồng bất hòa thì bà T. lại vứt hết đồ đạc của ông và đuổi ông ra khỏi nhà. Bà T. thường xuyên ghen tuông vô cớ, đăng hình ảnh của ông lên trang mạng cá nhân, thường xuyên gọi điện thoại, nhắn tin cho thủ trưởng đơn vị nơi ông công tác, đưa con vào cổng đơn vị la hét, chửi rủa làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc, uy tín, danh dự của ông. Mỗi kỳ nghỉ cuối tuần, ông về nhà thì bà T. chửi mắng, ném ổ khóa, ly, chén vào người ông, thậm chí có lần bà T. cầm dao chém ông bị thương ở chân…
Trong khi đó, bà T. viết đơn xin gia hạn hôn nhân, trình bày rằng nguyên nhân vợ chồng mâu thuẫn là do ông H. “bồ bịch lăng nhăng”, nhiều lần ông nói dối bà để đi chơi với người phụ nữ khác, khi bà bắt gặp thì đánh đập bà. Bà chấp nhận cam chịu, khuyên răn để ông quay về với gia đình nhưng ông vẫn bỏ mặc, rũ bỏ trách nhiệm gia đình, đơn phương gửi đơn xin ly hôn. Bà đề nghị tòa bác yêu cầu của ông để các con có cha...
Tại phiên xử sơ thẩm, bà T. vắng mặt không có lý do. HĐXX nhận định có căn cứ xác định cuộc sống hôn nhân của ông bà có mâu thuẫn nghiêm trọng, có hành vi bạo lực gia đình, hôn nhân đã lâm vào tình trạng trầm trọng. Tòa nhiều lần triệu tập bà đến làm việc để trình bày ý kiến đối với yêu cầu của ông… nhưng bà đều vắng mặt không lý do. Việc bà không đến tòa để trình bày ý kiến, tham gia phiên xử… đã chứng minh bà không còn quan tâm đến hạnh phúc gia đình, chứng tỏ cuộc sống vợ chồng giữa ông bà không hạnh phúc, đời sống chung không thể kéo dài, mục đích hôn nhân không đạt được. Do đó, có cơ sở để HĐXX chấp nhận yêu cầu ly hôn của ông H.