Ông T. và bà H. nay đã hơn 60 tuổi, cùng là Phật tử ở chùa. Năm 1976, ông bà nên nghĩa vợ chồng. Sau hơn 30 năm sống chung, hai người có một con trai, nay đã có gia đình riêng. 30 năm trước, cuộc sống gia đình ông bà hạnh phúc. Ông đi làm lái xe, bà ở nhà buôn bán. Cuộc sống cứ thế dần trôi, cho đến khi người con trai trưởng thành, có việc làm ổn định và có vợ con thì ông và bà bắt đầu xảy ra mâu thuẫn. Ông lớn tuổi, không đi làm được nhiều. Bà hết cằn nhằn rồi… đánh ông.
Năm 2006, ông nộp đơn ly hôn. Bà níu kéo, hứa sẽ không… dữ dằn với ông nữa. Thương con, ông rút đơn. Năm 2009, một lần nữa ông làm đơn ly hôn rồi cũng… rút đơn với lý do tương tự. Đến năm 2010, ông lại bị bà… đánh nên bỏ nhà đi và làm đơn ly hôn. Lần đó, do ông không đưa ra được những nguyên nhân thuyết phục nên bị tòa bác đơn.
Bốn năm phải dọn ra ngoài sống riêng, ông vẫn không “né” được những trận đòn và sự sỉ vả của vợ. Chịu đời không thấu, lần này ông lại quyết tâm ly hôn. Xử sơ thẩm, TAND quận Thủ Đức chấp nhận cho ông được ly hôn. Bà kháng cáo vì cho rằng mình còn tình nghĩa vợ chồng và muốn có ông để nương tựa tuổi già.
Tại tòa phúc thẩm, ông nói: “Tòa không cho ly hôn tôi sẽ đưa đơn ra tòa mãi, khi nào thoát khỏi bà ấy mới thôi. Tôi không chịu nổi nữa. Ai đời là vợ mà đánh chồng. Tôi bỏ đi, nhớ con, nhớ cháu về thăm cũng không tránh được bạo lực từ bà ấy”. Nói rồi ông khóc như một đứa trẻ.
Bà thì giải thích rằng những lần đánh chồng, chửi chồng là bởi nhà… hết tiền, công việc buôn bán không thuận lợi. Ông là người đàn ông của gia đình mà làm chẳng có tiền đưa cho vợ, đã thế còn đánh bài đến đổ nợ khiến bà phải đứng ra trả nợ thay. “Bây giờ hai chúng tôi chẳng còn trẻ nữa. Tuổi già, ai cũng cần phải có một người bạn đời bên cạnh để chia sẻ, chăm sóc nhau lúc ốm đau, lúc không có con cháu bên cạnh. Tôi biết mình sai rồi. Bây giờ tôi đang bị bệnh, sẽ không chịu được cú sốc ly hôn ông”. Rồi bà hứa nếu ông chịu rút đơn một lần nữa thì bà sẽ thay đổi, sẽ dịu dàng, thùy mị và… thương ông nhiều hơn.
Tuy vậy ông vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của bà. “Ba lần trước bà cũng xin lỗi, cũng hứa thay đổi nhưng không thực hiện, thậm chí bà còn đánh tôi nhiều hơn. Là một người đàn ông, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa!” - ông nói cứng.
Cuối cùng, tòa phúc thẩm nhận định hai ông bà đã ly thân nhiều năm, tình nghĩa vợ chồng không còn. Hơn nữa ba lần trước, khi ông xin ly hôn, bà hứa sẽ thay đổi nhưng không làm được. Việc nộp đơn ly hôn lần này là do ông quá bức xúc chuyện bị bà đánh nên muốn giải thoát cho mình. Vì thế tòa bác kháng cáo của bà, chấp nhận đơn ly hôn của ông.
Được tòa chấp nhận đơn ly hôn, ông mừng rơn. Nước mắt ngắn dài, ông chắp tay nói: “Cám ơn tòa! Cám ơn tòa đã cho tôi được giải thoát!”.