Trong đơn ly hôn, chị B. (20 tuổi) ngụ huyện Mỏ Cày Bắc, Bến Tre trình bày do được mai mối nên chị và anh P. (18 tuổi) tiến tới hôn nhân vào tháng 4-2017. Vợ chồng hạnh phúc được hơn 10 tháng thì không còn đầm ấm nữa.
Theo chị P., một lý do duy nhất là anh P. mê chơi game, không quan tâm gì đến vợ con. Mặc dù chị đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng anh P. vẫn không sửa đổi. Chị quá buồn bực nên bồng con về bên nhà cha mẹ ruột sống.
Ít hôm sau đó, anh P. có đến năn nỉ hàn gắn, hứa sẽ không chơi game nữa và rước mẹ con chị về. Nhưng khi mẹ con chị B. theo anh P. về ở chỉ vỏn vẹn một tháng thì anh P. lại chứng nào tật nấy. Anh P. lại chơi game và bỏ mặc mẹ con chị.
Thế rồi lần thứ hai chị lại bỏ về bên nhà cha mẹ ruột thì anh P. lại đến nói sẽ bỏ game và năn nỉ rước chị về. Nhưng lần này chị B. cương quyết không về vì anh P. hứa với chị rất nhiều rồi nhưng chứng nào tật ấy. Theo chị B., chị đã hoàn toàn mất niềm tin với anh P. nên không muốn đoàn tụ vợ chồng nữa.
Chị B. gửi đơn ra tòa xin được ly hôn để giải phóng cho nhau và để đường ai nấy đi. Sau ly hôn, chị muốn được nuôi đứa con chung vì cháu bé mới gần một tuổi và đang sống với chị. Chị B. không yêu cầu anh P. cấp dưỡng nuôi con. Về tài sản chung, giữa chị và anh P. không có nên không yêu cầu tòa án giải quyết.
Trình bày tại tòa, anh P. thừa nhận anh có hay chơi game nhưng vẫn luôn quan tâm đến vợ con. Anh không đồng ý ly hôn theo yêu cầu của chị B. vì anh còn thương vợ, thương con. Anh P. cho rằng hiện cháu bé còn nhỏ, nếu ly hôn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con sau này. Anh cũng bày tỏ mong muốn được đoàn tụ với chị B. và hứa sẽ không chơi game nữa, để ở nhà chăm lo cho vợ con. Còn nếu tòa án cho ly hôn thì anh yêu cầu được nuôi con chung, không yêu cầu chị B. cấp dưỡng.
Nhiều lần hòa giải không thành nên TAND huyện Mỏ Cày Bắc đưa vụ án ra xét xử. Tại phiên tòa, HĐXX tiếp tục hòa giải để hai bên đoàn tụ. Khi tòa hỏi, anh P. đưa ra giải pháp đoàn tụ là sẽ không chơi game nữa để ở nhà với vợ con. Còn chị B. thì cho rằng vợ chồng không thể sống chung với nhau được nữa vì chị đã mất niềm tin và cũng không còn tình cảm vợ chồng với anh P. nữa. Vì thế hai bên không thỏa thuận với nhau được.
HĐXX nhận định cuộc sống hôn nhân giữa chị B. với anh P. chỉ trong một thời gian ngắn đã phát sinh mâu thuẫn và dẫn đến phải sống ly thân. Thời gian ly thân, chị B. đã cho anh P. cơ hội để khắc phục sửa chữa, đoàn tụ nhưng anh không khắc phục và thực hiện lời hứa.
Hiện chị B. không còn niềm tin vào lời hứa của anh P. nên giải pháp đoàn tụ mà anh P. tiếp tục đưa ra là không được chấp nhận. Do đó có căn cứ để xác định mâu thuẫn giữa chị B. với anh P. đã trầm trọng nên chấp nhận yêu cầu ly hôn của chị B. là phù hợp.
Về con chung, từ lúc vợ chồng ly thân đến nay, cháu vẫn sống với chị B., được chị B. chăm sóc nuôi dưỡng đầy đủ, đảm bảo cuộc sống của cháu. Hiện cháu vẫn chưa được một tuổi nên cần sự chăm sóc của người mẹ nhiều hơn. Do đó, theo HĐXX, cần để cháu bé là con chung của hai người cho chị B. tiếp tục nuôi dưỡng.