Ta vươn vai nhìn về phương đông đón màu nắng óng ả. Nắng như dát vàng trên cành cây, ngọn lá. Nắng xua tan những gì mùa đông còn rơi rớt lại. Chút khái niệm mùa xuân ùa về choáng ngợp tâm hồn. Cũng là nắng nhưng nắng những ngày cuối Chạp lại nhen lòng thổn thức, rạo rực hơn.
Nắng tháng Chạp nhắc mỗi người biết san sẻ với người nghèo khó hơn. Những gói quà tết được trao về tay bao người khốn khó trong những ngày này chắc hẳn đã rất vui.
Nắng tháng Chạp nhắc người xa xứ nhớ về cố hương. Một năm bôn ba với vòng quay cuộc sống, chợt nghĩ lại mình mắc nợ quê hương. Chưa về thăm bờ tre cũ, nơi tuổi ấu thơ nghe tiếng kẽo kẹt thời gian. Chưa về lại bến sông xưa, nơi có con đò nhỏ giờ đã gác sào đứng đợi. Chiếc cầu bê tông vững chải đẹp mơ màng chưa làm phai mờ hình bóng của mẹ dắt ta trên chiếc cầu tre lắc lẻo mỗi ngày đi học.
Nắng cuối tháng Chạp hong lại cây cối, ruộng vườn một màu tươi mới, phả vào những chồi non tơ, những nụ hoa còn chơm chớm hơi ấm nồng nàn để đất trời, cỏ cây, hoa lá hiểu là nắng hiền lành mà tự tin nảy lộc, nở hoa đón xuân sang viên mãn.
Tháng Chạp, ta dạo chợ xuân để tìm lại ký ức một thời trai trẻ. Một hình bóng thoáng qua, nét mặt của cô gái sáng bừng lên trong nắng sớm vàng tươi hao hao giống người trong kỷ niệm. Bất chợt, lòng người nghe rưng rức nhớ về những ngày xa.
TRẦN QUỐC CƯỜNG