- Để là một diễn viên nổi tiếng như hôm nay, chị đã phải trải qua một tuổi thơ vất vả ở nước ngoài (Na Uy) trước khi về Việt Nam?
- Quá khứ luôn là một kho báu đối với tôi. Ngày tôi sang Na Uy, tất cả rất bỡ ngỡ. Chưa nói đến việc ngôn ngữ khác biệt. Một cô bé ốm nhom như tôi thì việc đầu tiên phải làm quen là thở dưới thời tiết mới. Tập quen cả những con đường, cảnh vật rộng đến trống trải và quen cả với những món ăn mà bữa chính thường là sandwich.
Ngỡ ngàng lúc đầu qua đi khá nhanh, tôi phải tích cực học tiếng và tất bật hòa nhập với môi trường học. Những đêm dài đằng đẵng, vừa lạnh vừa một mình vắt óc học tiếng Na Uy, tiếng Anh, học cả văn hóa và kiến thức... đã cho tôi biết ý nghĩa thật sự của hai từ “nỗ lực”.
Hàng ngày đến trường, tôi tự thức sớm làm bánh mì bỏ vào một cái hộp nhựa mang theo để ăn sáng và trưa, sau đó về nhà học bài. Rồi tôi có gia đình của bố mẹ nuôi, những người bản xứ cho tôi biết về ý nghĩa của sự ấm áp. Năm tháng trôi qua để lại nhiều hơn cho một cô gái nhỏ những vốn sống cần thiết. Tôi biết ơn những ngày tháng đó, vì trưởng thành trong một môi trường phong phú và cần sự tự quyết định mạnh mẽ mà có một Ngô Thanh Vân bây giờ.
Không ai cứng rắn mà không trải qua khó khăn đau đớn. Hai điều đó tỉ lệ thuận với nhau đấy. Rồi tôi 18 tuổi, tự đến thủ đô Oslo bắt đầu học kinh tế với ước mơ sẽ kiếm nhiều tiền. Những ngày tháng tự đi làm đủ tất cả mọi việc từ phụ quán ăn Tàu đến bán vé xe lửa hay thu ngân siêu thị.... đã cho tôi một niềm tin rằng: mình không thể lái số phận nhưng nhất định sẽ làm nó tốt nhất có thể bằng sức người cố gắng, linh hoạt quan sát và kiên định tìm kiếm cơ hội trước khi chờ đợi điều gì. Sau những năm tháng miệt mài với sự căng sức để nuôi vốn sống, tôi về Việt Nam, bắt đầu làm một Ngô Thanh Vân như bây giờ.
- Trở về Việt Nam và bắt đầu cuộc sống mới khi không có gia đình bên cạnh. Đó có phải một cách chứng minh sự tự tin và bản lĩnh Ngô Thanh Vân?
- Thật ra, lúc ấy tôi chỉ dự định về nước chơi, thăm họ hàng xa sau khi đã đi quá lâu. Tôi đã dùng quãng thời gian ở Na-Uy để rèn cho mình một niềm tin và một thái độ bình tĩnh đủ để đón nhận mọi điều. Vì vậy nên những khó khăn ban đầu ở Việt Nam cũng không còn quá khó để xoay xở. Năm đó tôi 19 tuổi, chỉ nghĩ là về quê nhà khoảng vài tuần trước khi sang Na Uy học tiếp và... lập gia đình theo ý mọi người. Rồi thì cơ duyên đưa tôi đến nghệ thuật. Và niềm đam mê bị chôn giấu mà vì miếng cơm manh áo ở nước ngoài nên tôi đã tạm thôi nghĩ đến.
- Rồi chị đã dấn thân vào thế giới giải trí với cuộc thi nhan sắc, bây giờ nghĩ lại, chị thấy những ký ức ấy như thế nào?
- Anh trai là người cổ vũ tôi đi thi. Khi ấy, tôi chẳng tính toán gì nhiều. Vì nói thật, lúc đó tôi còn chưa biết tự trang điểm. Đánh mắt mà lấy hẳn ngón tay chọc vào hộp màu xanh đỏ rồi nhắm hờ mắt bôi bừa lên trên mí. Son thì cũng tương tự. Với tôi, đến bây giờ mặt mộc vẫn luôn là nhất. Nghe lời anh động viên, tôi nộp đơn, nộp cho ban tổ chức, mấy tấm hình được nhiếp ảnh tạo dáng giúp và chỉ thế thôi.
Không ngờ lần lượt là quán quân của tháng, rồi vào đêm chung kết. Đêm chung kết, tôi thấy mình sao lại khác những cô nàng kia quá. Người ta đi thi có hai ba người vừa make-up vừa mang xách đồ, còn tôi cứ ba lô túi xách tự quảy đến thi, rồi cả nét đẹp của mình cũng không giống người ta... Nhưng dù sao vào đến chung kết lúc đó với tôi cũng là niềm vui rồi. Nhiều người bây giờ gặp lại còn tiếc cho tôi trước câu hỏi về lịch sử trong phần thi vấn đáp với ban giám khảo, họ bảo ước gì tôi có thêm một chút may mắn rèn luyện tiếng Việt... Nhưng tôi không tiếc gì cả. Với tôi, đêm thi đã là một niềm vui đáng tận hưởng, còn cơ hội, trước giờ vẫn do tôi tự tìm cho mình...
- Và chị đã bắt đầu với cuộc sống của một người có danh hiệu như thế nào?
- Tôi còn nhớ ngày ấy, danh hiệu cho tôi không ít cơ hội, có nhiều người biết đến và được ưu ái. Nhưng tôi sớm xác định, chiều dài đường catwalk sẽ không phải là độ dài nghệ thuật mình đi. Vì thế, tôi vẫn luôn mở rộng và đón nhận tất cả để học những điều mới, học cách xoay xở trong môi trường này, và học cả cách giấu mặt để vượt qua những nỗi đau...
- Tôi rất ấn tượng với những gì chị làm được trong phim "Dòng máu anh hùng" mà chị là nhân vật chính. "Dòng máu anh hùng" đã làm nên điểm son thành công của chị?
- Nếu như âm nhạc là một sự yêu thích và cố gắng thì phim ảnh lại là một món duyên nợ thật sự. Đến mức càng tham gia, nó càng ngấm vào máu thịt tôi không thể dứt ra. Nhiều người nói đây là điểm son sáng nhất của tôi, tôi không phủ nhận, cũng chẳng vội gật đầu.
Bộ phim khắc vào tôi những kỷ niệm rất sâu. Đó là lần đầu tiên tôi hợp tác cùng ekip của anh Charlie Nguyễn và anh Jonny Trí Nguyễn, mà đó là một ekip đủ chuyên nghiệp để hiểu rằng: vai cần người hợp chứ không cần người đẹp hay nổi tiếng. Sau này tôi có Bẫy rồng, Ngôi nhà trong hẻm, Ngọc Viễn Đông. Vì ước mơ đẹp nhất của tôi về điện ảnh vẫn chưa đạt được, nên tôi vẫn chưa cho phép mình bị che mờ bởi cảm giác đứng ở đỉnh cao.
- Đang nổi danh với điện ảnh, tự nhiên Ngô Thanh Vân diễn viên lại chuyển sang kinh doanh. Có phải chị sợ cái tuổi nó đuổi cái xuân đi mà làng giải trí vốn khắc nghiệt với người không còn xuân sắc?
- Khi tên tuổi đang tốt đẹp, tôi thành lập công ty VAA. Rất nhiều người khuyên đừng nên lập công ty lúc này sẽ phí khoảng thời gian đang “hot”. Nhưng tôi nghĩ khác. Không lập lúc này thì lập lúc nào? Tôi không sợ mình “hết hot” vì khi bạn xem nghề là đam mê và đã định vị được mình thì lúc có hoạt động chất lượng, tên sẽ lại được nhắc đến. Hơn nữa, quan trọng là bản thân tôi thấy lúc đó mình đã chín muồi cho một bước chuyển: trở thành nhà sáng tạo và đào tạo quy mô lớn hơn chỉ cho riêng mình.
- Mải mê với công việc và các chức danh, đã bao giờ chị nghĩ đến mái ấm gia đình riêng cho mình hay chưa?
- Tôi luôn nghĩ đến mái ấm gia đình khi mỗi lần trả lời phỏng vấn (cười).
- Một câu hỏi cuối, đã bao giờ chị nghĩ đến chuyện single mom chưa?
- Nhiều phụ nữ bây giờ lựa chọn cách này để có nhiều thời gian cho công việc và đam mê của mình? Với tôi, sinh con không quan trọng bằng nuôi con. Đã sinh con thì trách nhiệm quan tâm, chăm sóc là đến suốt cuộc đời. Và lúc đó, bạn không thể sống cho riêng mình. Suy nghĩ, hành động cũng không chỉ bản thân chịu. Đã như vậy, tôi đương nhiên muốn có một người san sẻ trách nhiệm với mình, cùng nhau nuôi con.
(Theo GDVN)