Dòng tâm sự của Hoàng Tăng Thị Thu Hương, nữ sinh bị tạt acid mới đây khiến hàng ngàn người không khỏi nghẹn ngào và khâm phục nghị lực của cô gái bé nhỏ này.
Như Pháp luật TP HCM đưa tin, vào khoảng 10 giờ 30 sáng 30-3, Hoàng Tăng Thị Thu Hương (21 tuổi) chở theo bạn là Nguyễn Trần Ái Duyên (22 tuổi cùng tạm trú ở quận 12; là sinh viên Trường CĐ Kinh tế miền Nam, quận Gò Vấp) đi trên đường Quang Trung.
Các bác sĩ cho hay khó giữ đôi mắt của bệnh nhân. Ảnh: Duy Tính
Khi cách chân cầu Chợ Cầu (phường 14, quận Gò Vấp, TP.HCM) thì có hai nam thanh niên đi xe máy từ phía sau lao tới tạt acid vào mặt chị Hương, acid cũng bắn vào người chị Duyên ngồi phía sau.
Các bác sĩ BV Chợ Rẫy cho biết bệnh nhân bị bỏng đầu mặt 4%-5% độ 1-2, bỏng lưỡi, bỏng mắt trái độ 3-4, mắt phải độ 2-3. Bệnh nhân đã được rửa mắt và chuyển lên khoa Bỏng - Tạo hình. Theo các bác sĩ, đôi mắt của bệnh nhân bị bỏng trắng, tiên lượng khó giữ được.
Bạn bè và thầy cô không dấu được xúc động nghẹn ngào khi kể về cô sinh viên hiền lành, chăm chỉ. Cách đây không lâu, tiếp chuyện PV Pháp luật TP.HCM, thầy giáo bộ môn của Hương kể lại rằng: “Sáng nay, tôi có tiết dạy vẫn còn thấy em ngồi trên lớp chăm chỉ ghi chép bài. Đâu ngờ… Đầu giờ chiều lên mạng, đọc tin nữ sinh bị tạt acid thấy hình ảnh logo của trường tôi bàng hoàng, rồi mới biết đó là sinh viên của mình. Em là nữ sinh ngoan, nghiêm túc trong học hành. Nếu theo đúng học lực như hiện tại, tháng 9 năm sau em sẽ ra trường. Vậy mà…” - thầy nghẹn lời.
Vượt qua đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, cô gái ấy vẫn mạnh mẽ đứng lên. Chúng tôi xin phép được gửi tới bạn đọc một phần bức thư của cô gái bé nhỏ nhưng rất bản lĩnh Hoàng Tăng Thị Thu Hương:
Một tuần đã trôi qua, bây giờ tâm trạng của tôi đã ổn định. Cú sốc tinh thần cũng đã dịu laị... Khi bác sĩ nói với tôi rằng "con mắt trái không thể giữ được nữa", tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình khi đó như thế nào nữa. Tôi cố mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một màu trắng đục. Nằm trên giường bệnh ẩm ướt suốt hơn hai tiếng tôi cảm thấy cơ thể run rẩy vì lạnh. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh thật là trống rỗng. Khi đó anh ba là người thân đầu tiên tới mà tôi nghe thấy được, anh tới gần cầm tay tôi mà hai anh em chỉ biết khóc thôi. Nằm trên băng ca chuyển lên khoa Bỏng tâm trạng của tôi dường như dịu lại. Tôi nhắm mắt lại và cố kìm nước mắt. Đêm đó đối với tôi là một đêm rất dài. Tôi không ngủ được vì suy nghĩ rằng "ngày mai khi cha mẹ lên tôi không biết phải giấu những giọt nước mắt đó ntn". Khoảng 3-4 giờ sáng, chaa mẹ đã bên cạnh tôi, cầm tay tôi nói "cha mẹ đây nè con". Mặc dù nghe được tiếng nhưng tôi không thể nhìn thấy họ. Tôi nghe tiếng mẹ khóc thật to ở ngoài lan can, tôi chỉ biết nhắm mắt lại và vờ như không nghe thấy gì... Để không phải khóc vì khóc sẽ ảnh hưởng tới mắt, trước đó tôi đã chuẩn bị một tâm lý khá bình tĩnh nhưng vì những lời an ủi, quan tâm từ gia đình tôi lại xúc động thêm. Qua sáu ngày nằm viện được sự quan tâm từ gia đình, bạn bè và cộng đồng tôi cảm thấy có thêm động lực để vượt qua khó khăn này. Và tôi chợt nhớ cách đây một tuần dù mặt tôi có nổi lên mụn tôi đã cảm thấy lo lắng rồi. Nhưng hiện tại tôi nghĩ rằng vẻ bên ngoài không có gì là lớn lao cả... mà quan trọng là cuộc sống hiện tại của tôi như thế nào. Ca phẫu thuật mắt ghép màng ối đầu tiên đã khá thành công. Nằm chờ phẫu thuật tôi nhìn thấy mẹ tựa đầu vào vai cha mà ngủ thiếp đi. Trong lúc phẫu thuật bác sĩ đã nói: "Ca này thật là chua chát". Hiện tại vẫn chưa đoán trước được điều gì, tuy rằng mắt phải đã hồi phục hơn 80%. Nhưng tôi vẫn không thể chịu được khi ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt mình nhưng trong thâm tâm tôi vẫn tin và cầu nguyện rằng mình sẽ trải qua được tất cả mọi chuyện, giờ tôi chỉ hy vọng mắt trái của tôi sẽ bình phục để có thể đi học trở lại. Sau đây là những điều mà tôi muốn nói với mọi người: "Nếu gặp trường hợp như tôi thì hãy cứng rắn, tự tin và hãy tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi". Đây là những điều xuất phát từ sâu trong đáy lòng, tôi chân thành cảm ơn những người đã và đang quan tâm đến tôi. Với thị lực của tôi hiện tại tôi không thể viết bài này nên tôi nhờ một người bạn viết những cảm xúc của tôi ra đây và mong những ai đọc được bài viết này hãy share dùm tôi đến cộng đồng. |