Trong đơn khởi kiện, em V. trình bày: Tối 23-12-2017, tại bến phà Ông Quảng, anh D. đã dùng nón bảo hiểm đánh em u đầu, sưng phù nề bầm tím. Em được gia đình đưa đến bệnh viện khám và cho uống thuốc một tuần, toa thuốc điều trị là 1,4 triệu đồng. Ngày 9-1-2018, tại UBND xã, anh D. có thỏa thuận bồi thường thêm 5 triệu đồng nhưng đến nay vẫn chưa đưa tiền. Nay em yêu cầu anh D. bồi thường cho em số tiền trên. Đây cũng là ý kiến của mẹ và là người đại diện theo pháp luật của em.
Anh D. thì chỉ chấp nhận bồi thường thêm cho em V. 1 triệu đồng chi phí tái khám. Anh nói khi hòa giải ở xã, anh có đồng ý bồi thường thêm 5 triệu đồng nhưng khi về anh suy nghĩ lại không biết tiền đó là tiền gì nên không muốn trả nữa.
Theo HĐXX, việc em V. yêu cầu bồi thường thiệt hại sức khỏe là có căn cứ. Tuy nhiên, sau khi bị đánh, em không nhập viện điều trị, chỉ được chỉ định uống thuốc trong một tuần, do đó chỉ xem xét chi phí trong thời gian điều trị của em trong một tuần gồm: 1,4 triệu đồng tiền thuốc (anh D. đã trả xong), 700.000 đồng chi phí bồi dưỡng sức khỏe (100.000 đồng/ngày). Ngoài ra, về chi phí mất thu nhập trong một tuần, do em V. là lao động không ổn định nên mức thu nhập được xác định theo lao động bình quân tại địa phương là 200.000 đồng/ngày x 7 ngày = 1,4 triệu đồng. Tổng cộng anh D. phải bồi thường thêm cho em V. 2,1 triệu đồng.
Đáng chú ý, về thỏa thuận của các bên tại UBND xã, HĐXX cho rằng đây là sự tự thỏa thuận của các bên, chưa được tòa án công nhận nên chưa có giá trị bắt buộc thực hiện.