Và em, chỉ là người tình, yêu anh trong bóng tối của đam mê và tội lỗi. Ảnh minh họa
Khi bụng em hơi nhô lên khỏi áo, anh bảo, mình đi chung không tiện lắm. Em chỉ hơi buồn, hình dung đoạn đường trước mặt, khoảng nửa năm thôi, em sẽ một mình lặc lè đi làm, đi khám thai, sẽ một mình đối mặt với bao nhiêu tủi thân khi nhìn người ta được chồng chăm chút từng ly, từng tí.
Khi bác sĩ siêu âm bảo rằng em bé có biểu hiện không ổn lắm, nên làm thêm xét nghiệm. Và có thể có rủi ro ngoài ý muốn, em nên về suy nghĩ thêm, hỏi ý kiến gia đình. Em bước ra ngoài, lòng đầy lo âu hoảng loạn, trời lại đang mưa, muốn gọi anh vô cùng, nhưng không thể. Vì lúc đó, anh đang bận đi xem kịch với người đàn bà khác. Em không tiện làm phiền, sợ ảnh hưởng tới anh.
Khi em tính mua sắm cho con những món đồ sơ sinh đầu tiên, anh đưa cho em một cái phiếu quà tặng, cùng lời an ủi: em tự ra siêu thị sắm cho con giùm. Anh bận quá. Nhưng em biết, hẳn anh ngại bị ai đó bắt gặp đang đi chung với một bà bầu, cùng lựa chọn những món đồ cho một đứa trẻ con.
Em thấy mình mệt mỏi vì công việc, vì cái thai ngày càng lớn mà tâm trạng thì không được ổn định. Em ước ao có anh bên cạnh chia sẻ, vỗ về. Em lo sợ nghĩ về lúc vượt cạn, liệu anh có thể túc trực bên em không? Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng bảo em đừng nên lo lắng, tiền bạc anh sẽ chu cấp, còn thì… Đừng đòi hỏi hay trông đợi ở anh nhiều quá, anh còn bao nhiêu thứ khác phải lo.
Em đã từng nghĩ mình yêu anh nhiều đến độ có thể chấp nhận và vượt qua hết. Đã từng tin tưởng rằng mình đủ bản lĩnh để sinh và nuôi con, hạnh phúc với lựa chọn của mình. Mãi đến khi em đi một mình đi trên con đường của mình, con đường mà lẽ ra rất cần người đàn ông vững chãi đồng hành bên cạnh, em mới bẽ bàng nhận ra: hình như mình đã sai mất rồi…
Theo Hoàng My (PNO)