Siu Black: "Chúng tôi không thể tiến tới hôn nhân"

Ở cái tuổi không còn trẻ nữa đối với ca sĩ, Siu Black “một mình, một ngựa” mang con ra khỏi “bìa rừng” để tìm về phố thị. Chị nhanh chóng chinh phục khán giả bằng chính hơi thở khoáng đạt của Tây Nguyên và cái duyên của một người đàn bà ít được ai khen… đẹp.

Ngần ấy năm sống ở thành phố là ngần ấy năm Siu Black ngược xuôi vất vả để nuôi con, như tựa một tác phẩm của nhà văn Y Ban, "Đàn bà xấu thì không có quà". Giờ đây, chị đã tìm được nơi dừng chân. “Nơi ấy” có thể là quán cà phê Siu Black nằm lặng lẽ ở một góc phố, để chị có thể ghé lại sau những giờ chạy show, cũng có thể là người đàn ông chị đang yêu và cũng yêu chị. Dù thế mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ và khó đoán.

Chúng tôi đã có một buổi trưa tâm sự cùng giọng hát “trăm cân” này.

Siu Black: "Chúng tôi không thể tiến tới hôn nhân" ảnh 1

 - Bao năm rồi mà Siu Black vẫn thế, hừng hực trên sân khấu. Chị giữ “lửa” cho mình bằng cách nào mà hay vậy?

- Nhiều bạn trẻ cũng hỏi tôi câu này. Đôi lúc, tôi thấy mình giống như một người lớn, được các em tin tưởng, tâm sự. Các bạn ấy hay hỏi: “Chị ơi, chuyện của em như thế, em phải giải quyết ra sao?” hay: “Em phải hát như thế nào mới được như chị?”.

Thường thì tôi sẽ trả lời: “Mỗi người có khả năng khác nhau. Giọng của em khác chị, “máu” của em cũng khác chị nên không thể nào so sánh được. Vì vậy, em không thể hát như chị được”. “Máu lửa” là tuỳ ở mỗi người. Tôi chỉ cần cầm micro là đã “máu” rồi chứ đừng nói đến hát.

- Chị có vẻ… khá lười, làm ca sĩ bao nhiêu năm mà giờ mới bắt tay thực hiện album thứ tư.

- Tôi lười khỏi phải nói luôn (cười). Thu mấy tháng, mới ghi âm được sáu bài. Nếu là Phương Thanh, cô ấy làm một loáng là xong ngay. Giờ tôi đang làm album thứ tư, một vài bài phối chưa xong nên phải đợi, cộng thêm bận đi diễn nên cứ kéo dài. Dù vậy, ép tôi hát mấy bài đơn giản, dễ nhớ, tôi hát không được. Thật sự là như thế đấy!

 - Còn một điều nữa, dường như Siu Black chưa bao giờ làm được một live show cho riêng mình?

- Tổ chức live show không đơn giản. Phương Thanh làm live show, từ sân khấu âm thanh đến ánh sáng, bài trí… nhìn “đã” luôn. Tôi rất thích và mơ ước làm được một chương trình như thế, nhưng nghe nói kinh phí lên mấy tỷ là quyết tâm cũng “xuống” luôn. Tôi không bao giờ mạnh tay như thế. Một tỷ mình còn không dám, nói chi vài tỷ.

Live show của Phương Thanh, chi phí riêng phần ánh sáng đã mấy trăm triệu, âm thanh thêm mấy trăm triệu nữa, thuê sân bãi cũng hết bao nhiêu tiền, rồi khoản này, khoản nọ… Phương Thanh dám “chơi sang” như thế vì cô ấy là một trong những ca sĩ yêu nghề, phải nói là rất yêu nghề. Lúc mới sinh xong, Phương Thanh còn xanh lắm, ở nhà hoài cũng buồn mà “máu” âm nhạc lúc nào cũng tràn đầy. Tôi nghĩ, Phương Thanh là một ca sĩ rất giỏi.

- Chị lười cả việc cập nhật hình ảnh của mình trong mắt công chúng. Hình như mọi thứ, Siu Black đều để nó trôi đi một cách tự nhiên?

- Hồng Ngọc nói với tôi một câu, khiến tôi nghĩ hoài: “Em nói thật với chị, chị là người có một không hai. Chị cất giọng hát lên là cuốn hút biết bao nhiêu người”. Hồng Ngọc nói khi hai chị em cùng đi tour với nhau ở Mỹ. Bên ngoài, khán giả hồ hởi, trong cánh gà, mọi người cũng rần rần. Hồng Ngọc nói tôi “có một không hai” là như thế. Nghe Hồng Ngọc khen, tôi cũng thấy vui vui. Không vui sao được, em út đánh giá như thế thì còn gì bằng. Bây giờ, dù tôi có làm gì, hát cũng chiếm vị trí thứ nhất. Tôi cứ đi từ từ nhưng bước nào chắc bước đó. Khi muốn “nổi” nhanh, bạn phải làm mọi thứ hơn người ta. Tuy nhiên, nếu người ta đã quen nhìn mình theo một cách nào đó thì có làm thế nào, mình vẫn thế.

Nói chung, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, thoả mãn với những gì mình đang có. Rồi sẽ có những lúc khán giả quên mình. Khi ấy, cũng nên có một động thái gì đó để người ta nhớ mình. Cuộc đời khó đoán lắm. Như tôi đây, im hơi lặng tiếng suốt một thời gian, không làm gì cả. Tự nhiên, cơ hội lại đến với mình, nào là Vietnam Idol, rồi đóng phim… Những hoạt động đó đủ sức vực Siu Black trở lại.

Siu Black: "Chúng tôi không thể tiến tới hôn nhân" ảnh 2

- Có bao giờ chị thích những cơ hội đó mà quên nghiệp chính của mình là ca hát?

- Người ta hỏi tôi có phải đi đóng phim là vì ít show đi hát. Tôi trả lời: “Không, hát vẫn là hàng đầu”. Bây giờ, tôi sẵn sàng ký hợp đồng làm việc với hãng phim nào đó cả năm, nhưng nếu có lời mời đi hát, tôi chọn hát trước. Tôi sống là để đứng trên sân khấu, không sống vì đóng phim. Dù thế nào, đoàn làm phim cũng thu xếp để tôi đi hát, xong tôi về đóng tiếp… (cười).

- Trở lại với vai trò giám khảo của Vietnam Idol, chị tỏ ra khá vui tính, thậm chí có vẻ quá thiên về chủ nghĩa tự nhiên?

- Vâng. Tôi muốn cười là cười thôi, không giả tạo. Tôi là một giám khảo vui tính. Thật ra, tôi muốn khuấy động không khí cuộc thi cho vui. Nhiều thí sinh bảo nhìn thấy tôi là tự tin. Vậy tại sao mình không tạo không khí cho họ? Tôi giống như một người chị, mang đến cảm giác gần gũi chứ không còn là một giám khảo, nhưng vẫn đưa ra những nhận xét xác đáng và lời khuyên chân thật.

- Là một ca sĩ hạng nặng (cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen), đến giờ chị vẫn chưa thảnh thơi, còn ngược xuôi vất vả…

- Phương Thanh từng có lúc khuyên tôi: “Chị ơi, để dành tiền mua nhà đi”. Tôi trả lời: “Em ơi, bây giờ mua nhà, chị cũng muốn, nhưng lại thích làm một điều gì đó ý nghĩa hơn, giúp mình sau khi đi hát về có cái gì để nhìn lại”. Hiện tại, tôi đang mua nhà trả góp. Món nào tôi cũng “góp” hết, xe cũng định thế. Quán cà phê mới mở, tôi đầu tư hơn cả tỷ đồng. Tôi còn định mở rộng tầng trên nhưng đã vay tiền nhiều quá rồi. Phương Thanh có nói: “Chị đừng suy nghĩ nhiều, mệt mỏi lắm!”. Nhưng chuyện của quán đủ làm tôi hàng đêm không ngủ được, phải suy đi tính lại xem giải quyết ra sao.

Tôi không thích cách của một số bạn trẻ, chưa mua nhà thì show bao nhiêu cũng hát. Đến lúc xây nhà lại “mắc bệnh than” với bầu sô: “Anh ơi, em “đói” ngói, “đói” gạch, “đói” nguyên vật liệu” (cười to). Theo đó, lúc trước em ấy đòi một show khoảng 10 triệu đồng, bây giờ đòi 15 triệu. Tôi hỏi: “Em làm vậy, người ta chịu hả?”. Em ấy trả lời: “Cùng lắm là 12 triệu, chứ 10 triệu em không hát. Nhà làm xong hết rồi thì 5 triệu em cũng hát”. Nếu tôi ở vào hoàn cảnh như thế, chắc cũng không thể làm theo cách này. Có làm nhà, tôi vẫn giữ giá, không vì than “đói” vật liệu mà kỳ kèo đòi tăng giá. Tôi làm không được!

- Dù sao, cát sê cũng là “một phần tất yếu của cuộc sống”. Thiên hạ tăng, mình không tăng là mình… dại?

- Dại nhưng tôi vui. Ví dụ, có lần tôi nói với một bầu sô: “Em hát cho anh đã lâu mà chưa được lên lương. Thôi, anh lên lương cho em đi!”. Rồi thù lao của tôi cũng được tăng thêm 500.000 đồng. Tôi trề môi, nói vui: “Tưởng gì chứ năm trăm ngàn đồng. Thôi, đừng lên nha!”. Tự khắc bầu sô thấy ngại, tăng thêm cho tôi mấy triệu đồng. Mình không ép người ta. Nếu bầu sô bảo tôi một tiếng: “Em ơi, dạo này ế quá. Mưa gió thế này em có thể bớt chút…”, tôi ok liền, bao nhiêu cũng được.

- Cứ vậy, chị không thấy mình thiệt thòi hay sao?

- Nói chung, tôi thấy không thiệt. Mình giúp người ta, sau này sẽ có người khác giúp mình. Tôi sẵn sàng giúp trong khả năng của tôi.

- Sống thoải mái thế, đã khi nào chị bị lừa chưa?

- Bị lừa rồi đấy chứ! Có người bạn hỏi vay tôi vài chục triệu đồng, cầm xong đi luôn. Tôi cũng không đi tìm làm chi. Nếu mình ép họ vào đường cùng, họ chỉ có chết. Tôi nghĩ thế nên thôi. Mình có phải là dân cho vay nặng lãi đâu.

- Ai lại nỡ đi lừa một người hồn nhiên như Siu Black nhỉ?

- Chỉ mình bạn nói vậy thôi chứ người khác thì nỡ (cười).

Siu Black: "Chúng tôi không thể tiến tới hôn nhân" ảnh 3

Siu Black trong một cảnh phim. 

- Thế còn chuyện người ta đồn Siu Black đang yêu?

- Yêu lâu rồi chứ, chỉ có điều không biết cuộc tình này đi tới đâu. Tôi nghĩ, tình yêu giúp người ta thêm lạc quan, làm việc tốt hơn và yêu đời hơn. Tình yêu làm tôi thêm hưng phấn, để khi hát những bài hát về tình yêu sẽ ướt át hơn. Thật ra, tôi cũng không nặng chuyện yêu lắm, không nghĩ đến nhiều vì đôi khi cũng mệt mỏi lắm.

- Mệt mỏi vì “chàng phi công” của Siu còn rất trẻ?

- À, không nhỏ hơn tôi đâu! Nhiều khi, tính tôi hay nói đùa mà người ta tưởng thật, làm gì có ai nhỏ hơn tôi (cười to).

- Ở tuổi này, với một người như chị, khi nghe lời tán tỉnh, chị có hoài nghi về độ chân thật không, vì đàn ông thường yêu bằng mắt? Và chị cũng biết mình không phải là một giai nhân tuyệt sắc, ấy là chưa kể còn có thêm hai con…

- Đúng. Chuyện đó đâu đợi ai hỏi, Siu đã nghĩ đến rồi. Tôi không biết yêu người này có giống yêu ông xã tôi hồi xưa không. Tôi hay tự hỏi: “Tại sao người này yêu mình? Họ có yêu con mình không?”. Ôi, nhiều lắm, mệt lắm rồi.

- Tự đặt cho mình những câu hỏi như thế, chị có cảm thấy sợ không?

- Không, tôi không sợ! Tôi đặt câu hỏi và cũng nghĩ đến câu trả lời. Nếu tôi hỏi một người, yêu tôi vậy có thương con tôi không, người ta sẽ nói không, chắc một trăm phần trăm luôn. Nhưng người nào không yêu con tôi thì tôi không yêu. Tôi là vậy. Yêu mẹ, phải yêu cả con chứ!

- Yêu sao được khi các con là hiện thân của người đàn ông trước?

- Nhưng ít nhiều, anh cũng xem con em giống như con anh. Tôi sẽ đối xử với con của người ta như thế.

- Hỏi thật, người yêu hiện tại có giúp chị nhiều không?

- Nói chung, tôi tự giải quyết cuộc sống của mình được nên cũng không cần họ hỗ trợ gì cả. Nếu hỗ trợ về tinh thần thì ok, rất tốt. Ví dụ, lúc mình mệt mỏi có người an ủi, lúc mình đau yếu có người nhắc mình giữ gìn sức khoẻ để hát tốt hơn… thì còn gì bằng.

- Lời chị nói làm tôi có cảm giác mối tình này không được mặn mà lắm…

- Bao nhiêu đó là quá đủ để mình cảm thấy an ủi. Nhiều lúc đi hát về, tôi buồn lắm thui thủi một mình. Thấy người ta có cặp, có đôi mình không ghen nhưng cũng buồn và tự hỏi tại sao mình không được như thế. Nhưng giờ tôi yêu trên tinh thần thôi, không muốn bước thêm bước nữa. Tôi vì con. Khi chưa có con, người ta nghĩ về mình nhiều hơn, nhưng khi có con rồi, những gì tốt đẹp nhất đều muốn dành cho con đầu tiên. Tôi đã suy nghĩ: Liệu con mình có muốn mình đi bước nữa không? Liệu người ta có thích con mình không?... Tôi suy nghĩ nhiều lắm chứ.

- Chị không muốn thêm bước nữa, chắc gì người ấy cũng vậy…

- Người ấy cũng không muốn bước tới. Bây giờ mình cứ yêu và sống như Tây đi, chứ nghĩ đến chuyện lên xe hoa lần nữa mệt mỏi lắm. Nói thật tôi thích người đó, anh ấy cũng xem con tôi như con anh vậy. Tuy nhiên chúng tôi không thể tiến tới vì còn nhiều lý do khác nữa…

- Không yêu mà miễn cưỡng thì chẳng nói làm gì, đằng này yêu nhau phải nên chồng, nên vợ chứ! Tây hay ta, ai chẳng thế…

- Tôi không muốn hai con trai nghĩ rằng tôi chia tay bố chúng để lấy người khác. Tất nhiên lúc đó hai cháu còn nhỏ, không biết gì nên nghĩ như thế. Giờ các con lớn cả rồi, rất biết thông cảm với mẹ

- Dù gì chị cũng là một người đàn bà. Đàn bà được sinh ra để làm vợ, để tựa vai vào người đàn ông của mình chứ.

- Đương nhiên, tất cả vì tôi không nghĩ đến thôi. Hạnh phúc, nếu bạn biết cách tìm kiếm thì vẫn có, nhưng chung quy cũng vì… tôi lười. Người phụ nữ lúc nào cũng cần có gia đình. Nếu người đàn bà chọn cách sống phụ thuộc vào đàn ông thì đương nhiên cần tìm gấp, tìm ngay. Riêng tôi, ngay khi có chồng, tôi cũng phải tự làm, vun vén cho gia đình, gần như “bao sân” hết, từ chuyện nhỏ đến chuyện to, cũng giống đàn ông luôn rồi.

- Lười chuyện gì còn được, ai lại nỡ lười… yêu?

- Vì vậy tôi mới khổ. Tôi lười yêu, nhiều người giới thiệu tôi với người này người kia, tôi nhìn qua cũng cố nói chuyện, nhưng không thấy vui. Ai nghĩ sao thì nghĩ. Tôi cũng đã chịu khó tìm hiểu người này, người kia… nhưng ngại nhất là khi chạm mặt mà chẳng biết nói với nhau điều gì. Tôi thấy ngại lắm, lúc ấy tôi không mở miệng được

- Tóm lại, tình cảm giữa chị và người ấy hiện nay nên hiểu thế nào cho chính xác?

- Vẫn giữ tình bạn với nhau. Vẫn yêu nhưng không sâu đậm lắm!

- Hay chị còn mặn nồng với người chồng cũ, do ấn tượng của mối tình đầu quá lớn?

- Không phải, tôi cũng muốn tìm một người lo lắng, chăm sóc cho mình để cả hai tựa vào nhau, chia sẻ những khó khăn, những vui buồn của cuộc sống, nhưng sao khó quá. Ngày xưa, mình lấy chồng, hai người nói với nhau một câu là cãi một câu. Bây giờ, mọi chuyện vẫn êm thấm nhưng khi về sống với nhau, tựa qua tựa lại thành ra cọ xát, mà cọ xát quá lâu thì thành mâu thuẫn. Mệt mỏi lắm, quá trình đó, tôi đã trải qua rồi, tại sao bây giờ lặp lại chứ?

- Nói vậy, chẳng lẽ chồng trước đã làm chị khổ sở lắm? Có thế bây giờ chị mới cám cảnh đến vậy. Chị có cảm thấy tiếc nuối hay không?

- Nếu nói tiếc nuối, tôi không tiếc nuối một chút nào hết. Tôi lấy chồng vì yêu nên càng không tiếc. Chỉ có điều, hồi đó nếu tôi mạnh mẽ, có quyết định riêng, có chủ kiến thì giờ cũng giống như Phương Thanh.

- Nghĩa là đồng ý lấy một người đàn ông trong bóng đêm, tự sinh con một mình và không sợ bất kỳ lời đàm tiếu nào về người cha của đứa con mà mình mang trong bụng…?

- Hay mà! Bạn thấy Phương Thanh không? Cô ấy tự quyết cuộc đời mình, muốn có một đứa con, muốn nuôi con một mình là làm. Tôi thường nói với Phương Thanh: “Em là một ca sĩ, một single mom… very very nice”. Tôi khen cô ấy vì không dám sống như Phương Thanh. Hồi xưa, tôi làm thế, gia đình đập đầu tôi liền chứ không được như Phương Thanh bây giờ. Con Phương Thanh được bà ngoại yêu, dì yêu, rồi ai cũng yêu hết. Tôi hồi xưa làm gì được thế. Tôi có quyết định được gì đâu. Tôi cũng muốn nuôi con một mình lắm chứ, nhưng gia đình tôi bảo: “Mày không lấy chồng mà có con là biết tay”. Một lời nói thế là xong luôn…

Nếu quay lại từ đầu, tôi sẽ không lấy chồng mà chỉ có con thôi, Phương Thanh hay ở chỗ đó. Bên Mỹ có rất nhiều phụ nữ chọn như vậy. Nhiều cặp sống với nhau không cần kết hôn, người ta vẫn nuôi con tốt, dạy con trưởng thành, ngoan ngoãn. Họ hay ở chỗ đó.

- Con chị có chia sẻ được nỗi lòng của mẹ không?

- Hiểu chứ. Các cháu phải hiểu, tôi với bố chúng bỏ nhau đâu có nghĩa không còn qua lại. Không qua lại chỉ là chuyện quan hệ nam nữ, còn tình cảm ngày xưa, chúng tôi vẫn tôn trọng nhau. Ví dụ như bố tụi nhỏ kẹt tiền, hỏi vay tôi vài chục triệu. Tôi hỏi “cho mượn rồi chừng nào trả?” Cũng phải trả chứ, để tui còn làm việc khác và nuôi con nữa. Ông ấy trả lời một năm, tôi “Ok” liền. Vậy đó, tôi với bố tụi nhỏ vẫn quan hệ rất tốt. Cháu lớn, tiếng là bố nuôi nhưng tất cả do tôi đài thọ hết, từ tiền học đến chi tiêu…

- Có điều kiện để lo cho con tốt hơn bố các cháu, sao chị không nhận nuôi luôn con trai lớn của mình?

- Cháu phải ở với bố để anh ấy uốn nắn. Nếu ở với tôi, cháu dễ ỷ lại. Cháu sẽ nghĩ không cần phải học nữa vì có mẹ lo hết. Tôi thường hay nói với con trai lớn: “Không phải mẹ ghét con, mẹ không thương con mà bắt con thế này, thế kia…” để an ủi, động viên cháu.

- Cảm ơn những chia sẻ chân tình và chúc chị luôn yêu đời như tiếng cười của chị, không còn mất ngủ hàng đêm nữa
 
Theo Thế giới văn hóa

nguyenty

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm