Tôi đã từng là nạn nhân của một kẻ ấu dâm.
Năm lên 10, vào kỳ nghỉ hè, bố mẹ để tôi và em trai tôi ở nhà tự ở nhà trông nom nhau. Đa số thế hệ chúng tôi đều trải qua những ngày "tự” như thế. Đa số chúng tôi đều thiếu nhiều kỹ năng khi ở nhà một mình, người lớn do cơm áo gạo tiền đã cho rằng việc đứa lớn trông đứa bé là bình thường, nhà ai chả thế.
Một ngày như nhiều ngày hè khác, lũ trẻ lại tụ tập ở nhà tôi chơi đùa vì nhà tôi rộng lại có sân vườn. Hôm đó, chú hàng xóm không hiểu vì lí do gì cũng sang ngồi chơi với chúng tôi. Chú mang theo nhiều bỏng, bim bim và cả kẹo mạch nha. Lũ trẻ rủ nhau chơi trốn tìm, chú cũng hăng hái oẳn tù tì để chơi cùng. Một đứa bị bịt mắt, số còn lại chúng tôi đi tìm chỗ trốn. Đột ngột, chú bế thốc tôi lên, chạy vào phòng trong “chú cháu mình cùng trốn”.
Cảm giác bất an sợ sệt dấy lên, tôi vùng vẫy cố thoát khỏi gọng kìm của đôi tay chú, nhưng bất lực. Tôi đã bị gã khốn nạn ấy cọ phần sinh dục vào cơ thể, cảm giác khi gõ lại những dòng này vẫn kinh tởm và đáng sợ như ngày còn bé. Tôi đã gào lên: “Bỏ tao ra, bỏ tao ra!”. Tôi vừa gào vừa chửi. Gã khốn quăng tôi xuống đất và hăm doạ: “Sao chửi chú láo thế? Chú mách bố mẹ” rồi bỏ về. Lũ trẻ con lúc đó đã quây đầy quanh tôi.
Đã có những người bạn của tôi kể rằng họ đã chịu tổn thương rất lâu vì họ từng bị lạm dụng thời thơ bé. Ảnh minh họa.
Tôi tiếp tục gào khóc, ra giữa sân gào lớn hơn. Hàng xóm đổ sang hỏi, tôi chỉ gào mà không nói gì. Bản năng của đứa bé 10 tuổi bảo tôi rằng không được nói cho đến khi báo được với bố mẹ. Ông tổ trưởng gọi bố mẹ tôi về. Tối đó, bố mẹ và cậu tôi sang nhà gã khốn đó nói chuyện. Không biết bố mẹ và cậu tôi đã xử lý theo hướng nào, chỉ biết sau đó chúng tôi không gặp lại gã khốn ấy nữa.
Khi tôi viết bài này, tôi biết con gái tôi cũng sẽ đọc được. Nhưng chính tôi luôn dạy con mình rằng sự im lặng của nạn nhân sẽ là điều kiện tuyệt vời để những kẻ ấu dâm được đà làm tới. Sự xấu hổ, nỗi “nhục nhã” vô hình nào đó mà gia đình cứ vơ lấy sẽ là đòn đau lên chính nạn nhân - con em mình.
Từ kinh nghiệm của chính mình, tôi trang bị cho con những kỹ năng khi không có bố mẹ bên cạnh. Ngoài ra tôi luôn dặn con không bao giờ run sợ trước những lời đe doạ của những kẻ ấu dâm. Tôi dặn con: "Chúng ta cần lên tiếng vì sự an toàn của mình, lên tiếng không phải là điều đáng xấu hổ. Những kẻ xấu mới cần phải xấu hổ".
Nhiều người nghe tôi nói chuyện với con, bảo tôi dạy con như thế làm gì? Tôi cho rằng xã hội ngoài kia, rồi thông tin từ internet, từ mạng xã hội đầy những thông tin về những kẻ ấu dâm. Phụ huynh vẫn cứ cho rằng đây là "điều nhạy cảm" thì làm sao dạy được cho con các kỹ năng tự bảo vệ mình.
Dù con có được học đủ các kỹ năng, tôi vẫn cho rằng không nên để con mình - dù gái hay trai - chỉ có một mình dù ở bất cứ đâu. Hai ngày nay tôi vẫn sợ hãi khi nghĩ đến câu chuyện gã ấu dâm giở trò dâm ô với bé gái trong thang máy. Tôi lo lắng những sang chấn, tổn thương sẽ ám ảnh những đứa trẻ của chúng ta cả đời nếu chúng gặp hoàn cảnh tương tự.
Nếu vụ việc không có camera quay lại, liệu cô bé kia có dám mách với bố mẹ không? Không phải vụ việc ấu dâm nào cũng có "mắt camera" ghi lại được. Từng có những vụ việc bà mẹ lên tiếng tố cáo kẻ ấu dâm, bên cạnh những người ủng hộ thì cũng có những người mỉa mai châm chọc trên MXH. Tôi ủng hộ việc lên tiếng mạnh mẽ chống lại nạn ấu dâm. Đừng im lặng để những con sói nhởn nhơ rình rập ngoài kia!