TAND TP Đà Nẵng vừa xử phúc thẩm một vụ ly hôn và đã tuyên bác kháng cáo, bác yêu cầu ly hôn của người chồng.
Cả hai vợ chồng đều là cán bộ nhà nước. ông T. vì lý do sức khỏe nên nghỉ hưu sớm, còn bà V. (kém chồng 15 tuổi) đang tiếp tục theo học thạc sĩ và có nhiều cơ hội thăng tiến trong công việc. Họ có hai con chung, con gái lớn 12 tuổi, con trai nhỏ bảy tuổi. sau gần 25 năm chung sống, ông quyết định ly hôn sau khi đã ly thân gần một năm.
“Cúi xin tòa cho tôi được giải thoát”
Hai vợ chồng ngồi hai dãy ghế, lâu lâu người vợ lại nhìn sang chồng, còn người chồng thì không thèm ngó qua phía vợ.
Trước tòa ông nói: “V. là người phụ nữ đảm đang, tháo vát, thông minh... Tôi từng yêu vợ, nể trọng và thần tượng sự giỏi giang, thông minh của cô ấy. Nhưng dần dần thì tôi thấy ngạt thở, bức bí. mọi việc trong nhà cô ấy đều tự quyết. cô ấy nhiều lần đi Hà Nội học hành rồi chi tiêu quá đà. Có lần bả mua vé máy bay nhưng ham vui với bạn nên trễ chuyến bay rồi hủy vé, tốn mớ tiền. Có lần vì ham vui mà rủ con gái đi Hà Nội chơi, cũng tốn mớ tiền. Tôi nói thì cô ấy phớt lờ coi tôi như vô hình…”.
Ông kể tiếp chuyện vợ tự ý mua nhà mà không hề hỏi ý kiến của ông. “Những ý kiến của tôi đều bị bỏ ngoài tai”.
Người vợ nói lại: “Mọi việc tôi đều hỏi ý kiến chồng rồi mới quyết, chỉ có những việc đơn giản thì tôi mới tự quyết”.
Chồng: “Với cô ấy thì việc gì cũng là đơn giản nên việc gì cũng tự quyết, tôi là người đàn ông trong nhà nhưng cứ như bù nhìn”. Nói đến đó, mắt ông đỏ hoe: “Ngay cả việc dời bàn thờ của cha tôi tôi cũng không có quyền…”. Rồi ông nói như cầu xin: “Tôi cúi xin tòa cho tôi được ly hôn để giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này!”.
“Tôi còn yêu và mãi yêu anh ấy”
Dù chồng một mực đòi ly hôn để được giải thoát nhưng người vợ vẫn bình tĩnh xin tòa cho tái hợp. Chị nói: “Vợ chồng nào cũng có lúc nồng lúc nhạt. Vợ chồng tôi cũng có lúc xảy ra mâu thuẫn nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại lành. Nay vì anh đang từ vị trí một lãnh đạo phải về nghỉ hưu sớm, tâm lý của anh có phần không thoải mái nên hay bi quan và suy nghĩ thiếu thấu đáo. Tôi vẫn còn yêu thương anh nên muốn tòa bác đơn ly hôn để chúng tôi cùng về nuôi dạy con cái nên người”.
Tòa hỏi: “Vậy chị có thể làm gì để níu giữ tình cảm của anh?”. Người vợ khẽ cười hiền rồi quay sang phía anh: “Anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất tôi yêu, tôi còn yêu và mãi yêu anh ấy. Hôm nay, đứng trước tòa, tôi không biết nói gì để anh hiểu nhưng tôi tin nếu tòa bác đơn ly hôn, tôi sẽ có nhiều điều kiện để nói với anh nhiều điều”.
Người chồng vẫn một mực yêu cầu cho ly hôn. Ông nói: “Quyết định của tôi không phải một sớm một chiều. Tôi đã phải dọn về ở với mẹ gần một năm nay, tức là cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không thể tiếp tục”.
Nghe vậy, người vợ lại xuống giọng: “Ảnh nghe lời ai nói rằng nếu ly thân trên sáu tháng thì sẽ được tòa cho ly hôn nhanh nên ảnh làm theo chứ thực lòng ảnh vẫn còn thương yêu gia đình. Tôi cũng vậy, vẫn rất yêu anh”.
HĐXX hỏi người vợ: “Chị có bao giờ nghĩ rằng anh có người đàn bà khác không?”.
Người vợ nhoẻn miệng cười: “Có lần tôi cũng nghi ngờ anh có quan hệ với người yêu cũ khi tình cờ tôi gặp anh và chị ấy đi chơi với nhau. Nhưng suy nghĩ thấu đáo, tôi nghĩ chỉ là do anh cố tình làm tôi tức chứ không hề có quan hệ gì với người phụ nữ kia”.
Ngừng một chút, chị nói: “Chén bát còn có lúc xô xát nhau, vợ chồng cũng sẽ không tránh khỏi. Tôi tin với tình yêu của tôi sẽ khiến anh suy nghĩ lại và về với vợ con”.
Sau khi xem xét, HĐXX đã tuyên bác đơn ly hôn của người chồng, giữ y án sơ thẩm.