Ngày 2-8, TAND tỉnh Vĩnh Long xử sơ thẩm lưu động tại UBND xã Trà Con, huyện Trà Ôn đã tuyên phạt Phạm Văn Lên (18 tuổi, ngụ ấp Bang Chang, xã Trà Côn, huyện Trà Ôn, Vĩnh Long) 20 năm tù về tội giết người và 18 năm tù về tội hiếp dâm trẻ em. Tổng hợp mức án Lên phải chấp hành là 30 năm tù (mức án cao nhất cho tù có thời hạn).
Ngoài ra tòa còn công nhận thỏa thuận bồi thường giữa các bên, bị cáo có trách nhiệm bồi thường cho gia đình bị hại số tiền 152 triệu đồng.
Lên là hung thủ giết hại bé gái 10 tuổi rồi dìm thi thể nạn nhân xuống mương nước gây chấn động vùng quê nghèo bình yên đầu năm 2017. Đến nay vụ án vẫn còn gây hoang mang cả một vùng. Vì thế khi vụ án đưa ra xét xử lưu động, hàng trăm người dân đã có mặt theo dõi phiên tòa.
7 giờ sáng bị cáo đã được dẫn giải đến nơi xét xử, phòng xử án khá rộng nhưng đã chật kín chỗ ngồi, bên ngoài vẫn có rất đông người dân đứng xem xử án.
Bị cáo Phạm Văn Lên tại tòa sơ thẩm ngày 2-8. Ảnh: HẢI DƯƠNG
Theo cáo trạng, do xem nhiều phim đồi trụy nên Lên nảy sinh ý định thực hiện giao cấu với bé PYN (chín tuổi).
Do biết PYN hay đi học về qua vườn măng cụt khu vực của ông Phạm Văn Vĩnh - là khu vực vắng vẻ ít người qua lại nên Lên phục kích chờ nạn nhân tại đây.
Chiều 17-2-2017, sau khi học xong Lên đến vườn măng cụt đứng chờ PYN đi học về. Tại đây, Lên đã đánh cháu bé bất tỉnh và thực hiện hành vi đồi bại.
Sau đó Lên kéo nạn nhân dìm xuống mương nước cạnh đó rồi bỏ về nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả giám định pháp y cho thấy nạn nhân PYN tử vong do ngạt nước/tổn thương vùng cổ, màng trinh bị rách.
Riêng về bị cáo, trong quá trình điều tra được biết trước đây Lên có dấu hiệu bất thường về tâm thần. Qua giám định pháp y tâm thần cho thấy trước, trong và sau khi gây án Phạm Văn Lên bị bệnh rối loạn nhân cách dạng phân liệt. Tại thời điểm gây án và hiện nay Lên bị hạn chế nhận thức và điều khiển hành vi.
Theo hồ sơ vụ án, thời điểm gây án bị cáo đang là học sinh lớp 12. Khi đi học bị cáo thường xuyên mang điện thoại vào lớp mở phim “người lớn” cùng xem với các bạn bè trong lớp nên dần dần bị nghiện và muốn tìm người “giải tỏa”.
Khi một vị thẩm phán hỏi :“Lẽ ra giờ này có thể bị cáo đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học như bạn bè, cha mẹ mừng vui tự hào nhưng ngược lại thời điểm này bị cáo phải đứng trước vành móng ngựa như thế, gây đau thương cho biết bao người. Bị cáo có thấy ân hận không”. Vừa gật đầu bị cáo Lên vừa khóc và có lẽ đây là những giọt nước mắt ân hận muộn màng.
Tòa nhận định chỉ vì thỏa mãn dục vọng cá nhân do nghiện phim đồi trụy nên Lên đã nảy sinh ý định hiếp dâm nạn nhân từ trước đó. Biết nạn nhân đi học về một mình trên đường vắng vẻ, Lên đã mai phục chờ nạn nhân. Mặc dù bị hại đã vùng vẫy, kêu cứu nhưng bị cáo vẫn thực hiện hành vi cuối cùng... Sau khi thỏa mãn, nhằm che giấu tội lỗi của mình bị cáo đã nhẫn tâm dìm nạn nhân xuống mương nước khiến nạn nhân tử vong và đã phạm tội giết người là trẻ em. Như vậy cùng một lúc bị cáo đã phạm hai tội cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ vi phạm pháp luật mà còn gây hoang mang, căm phẫn trong xã hội, cần phải có một hình phạt nghiêm khắc cho bị cáo.
Tòa cũng cho rằng qua xem xét vụ án, bị cáo bị bệnh rối loạn nhân cách dạng phân liệt, trong khi gây án bị cáo bị hạn chế năng lực hành vi dân sự và sau khi gây án bị cáo đã ăn năn hối lỗi, bị cáo có tác động cho gia đình khắc phục một phần hậu quả cho gia đình nạn nhân, nhân thân tốt, gia đình có công với cách mạng nên xem xét giảm nhẹ một phần hình phạt cho bị cáo. Vì thế tòa đã phạt bị cáo mức án trên.