VKSND Cấp cao tại Đà Nẵng vừa ban hành thông báo rút kinh nghiệm vụ đánh bạc bị giám đốc thẩm hủy án để xét xử lại.
Theo hồ sơ, chiều 21-11-2017, CQĐT phát hiện, bắt quả tang nhóm người đang đánh bạc tại nhà của Phan Hùng T., thu giữ tại chiếu bạc 10,6 triệu đồng, thu giữ trong người các con bạc hơn 73,4 triệu đồng.
Cơ quan tiến hành tố tụng cấp sơ thẩm xác định số tiền các bị cáo đánh bạc là hơn 45,3 triệu đồng. Phan Hùng T. thu tiền xâu 330.000 đồng.
TAND thành phố B, tỉnh Đ. xử sơ thẩm tuyên phạt các bị cáo từ sáu tháng án treo đến 12 tháng tù về tội đánh bạc.
Ngoài ra, cấp sơ thẩm còn tuyên phạt Phan Hùng T. 12 tháng tù về tội gá bạc.
(Ảnh minh họa)
Tháng 9-2018, TAND tỉnh Đ. bác kháng cáo, y án sơ thẩm đối với Phan Hùng T. Bốn bị cáo khác rút kháng cáo nên đình chỉ xét xử phúc thẩm.
Ngày 12-4-2019, viện trưởng VKSND Cấp cao tại Đà Nẵng ban hành quyết định kháng nghị giám đốc thẩm đề nghị Ủy ban Thẩm phán tòa cùng cấp xét xử theo thủ tục giám đốc thẩm, hủy một phần bản án sơ thẩm và phúc thẩm để xét xử lại.
Ngày 22-11-2019, TAND Cấp cao tại Đà Nẵng ban hành quyết định giám đốc thẩm chấp nhận kháng nghị của viện trưởng VKSND Cấp cao tại Đà Nẵng.
Qua đây, VKSND Cấp cao tại Đà Nẵng nhận thấy một số điểm cần rút kinh nghiệm.
Bản án hình sự sơ thẩm và phúc thẩm tuyên xử các bị cáo phạm tội đánh bạc, gá bạc là có căn cứ, đúng tội danh. Tuy nhiên, tòa án hai cấp áp dụng khoản 1 Điều 248 Bộ luật Hình sự năm 1999 (sửa đổi, bổ sung năm 2009) để xét xử các bị cáo là không đúng khung hình phạt.
Khi bắt quả tang, cơ quan công an thu giữ trong người bị cáo Hồ Tấn Đ. hơn 42,6 triệu đồng.
Tại các bản tự khai, Hồ Tấn Đ. đều khai mang theo và sử dụng hết 35 triệu đồng vào việc đánh bạc và có thắng khoảng 15 triệu đồng cho đến khi bị bắt quả tang.
Sau đó, bị cáo thay đổi lời khai chỉ sử dụng 10 triệu đồng vào việc đánh bạc, còn 25 triệu đồng là để trả nợ cho cô ruột. Tuy nhiên, bị cáo không có căn cứ để chứng minh nội dung thay đổi lời khai của mình.
Đối với bị cáo Phan Tiến Đ., khi bị bắt quả tang, bị cáo bị thu giữ 13,8 triệu đồng. Bị cáo khai số tiền này là của người quen đưa cho để đi mua hàng.
Bị cáo chỉ dùng 100.000 đồng để đặt cược một ván, còn 13,7 triệu đồng không dùng vào việc đánh bạc. Sau đó bị cáo khai nhận dùng toàn bộ số tiền trên vào mục đích đánh bạc.
Do đó, phải xác định toàn bộ số tiền 35 triệu đồng của bị cáo Hồ Tấn Đ. và 13,7 triệu đồng của bị cáo Phan Tiến Đ. mang theo là dùng vào việc đánh bạc.
Như vậy, tổng số tiền đánh bạc của cả vụ án là hơn 84 triệu đồng. Hành vi của các bị cáo phải bị truy tố, xét xử theo khoản 2 Điều 248 Bộ luật Hình sự năm 1999 mới đúng tính chất của vụ án.