Như đã phân tích, dịch vụ truyền hình đấy chỉ có tính chất phục vụ cá nhân, gia đình, không phải để khai thác kinh doanh. Không chỉ tác quyền âm nhạc mà còn nhiều tiền liên quan đến quyền tác giả, quyền liên quan… khác nữa trong một chương trình truyền hình. Tiền tác quyền sẽ không chỉ dừng ở tác quyền âm nhạc 25.000 đồng/tivi/năm.
Các khách sạn có thể làm gì?
Các khách sạn đã trả tiền dịch vụ truyền hình có thể làm việc với các nhà cung cấp dịch vụ truyền hình để thỏa thuận lại mức giá dịch vụ hằng tháng.
VCPMC không đồng loạt thu tiền tác quyền âm nhạc trên toàn quốc đối với toàn bộ khách sạn. VCPMC chia thành nhiều đợt, “tỉa” từng giai đoạn, từng năm, từng nơi. Điều này cũng giúp VCPMC lẫn các nhà cung cấp dịch vụ truyền hình tránh được một cơn “bão” đối kháng từ phía các khách sạn!
Các khách sạn trên cùng một địa bàn, cùng đẳng cấp sao, hiểu nôm na vốn là đối thủ trực tiếp của nhau trên thương trường, dường như chưa có “chiêu thức” nào đủ mạnh mẽ để liên kết và phản ứng với việc thu tiền tác quyền âm nhạc của VCPMC. Theo Luật SHTT, khách sạn có nghĩa vụ trả tiền. Nhưng trả tiền ở mức giá nào lại là một câu chuyện có thể… thương lượng cơ mà!
Âm nhạc chỉ chiếm một phần thời lượng khá khiêm tốn trong toàn bộ chương trình truyền hình (trừ chương trình chuyên về âm nhạc). Ấy vậy mà đã tính 25.000 đồng/tivi/năm. Nếu không thỏa thuận được “bước giá đầu tiên” này, các khách sạn sẽ khó vượt qua các bước giá cho loại tiền khác, cụ thể như phim, chương trình đá bóng, game show...