Tôi đến công viên kế bên nhà thờ Đức Bà vào 8 giờ sáng. Giờ này, những người đi bộ tập thể dục buổi sáng, đánh cầu lông đã ra về đi làm, trả lại cho công viên nằm ngay trung tâm TP một sự yên tĩnh đến ngỡ ngàng dù bốn con đường bao quanh nó và hai con đường tạo thành hình chữ thập xuyên công viên vẫn tấp nập xe cộ.
Thay vì vào quán, tôi mua ly cà phê sữa đá, lựa chiếc ghế khuất nắng ngồi ngó sự đời trong công viên. Mé đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa là Dinh Thống Nhất, bên đường Phạm Ngọc Thạch là nhà thờ Đức Bà, phía Alexandre de Rhodes là những tòa nhà công sở, chỉ có đường Hàn Thuyên với những biệt thự và nhà cổ từ thời Pháp là đắc địa cho mấy quán cà phê. Có cả một nhà hàng Pháp nho nhỏ nhưng rất nổi tiếng.
Có lần bước chân vào đó, tôi như lạc vào những căn nhà xưa trước năm 1975 với nền gạch bông 20 cm có màu sắc đặc trưng thuở xưa, tường vẫn còn là gạch ống mộc đỏ au. Tôi từng có dịp ngồi với mấy người bạn ở một quán cà phê có góc nhìn sang công viên, nhà thờ và Dinh Thống Nhất rất đẹp. Nay, tôi ngồi từ công viên ngắm ngược lại các quán cà phê ở Hàn Thuyên, thấy cuộc sống thật đẹp qua hình ảnh một cặp trung niên ngồi nhâm nhi cà phê, nhấm nháp bánh sừng trâu. Lại có người đàn ông luống tuổi, đeo kính ngồi một mình đọc báo buổi sáng. Hình ảnh này thật hiếm hoi vì xung quanh ông, những thanh niên, thiếu nữ ngồi cạnh nhau nhưng lại cắm cúi vào laptop hoặc những chiếc smartphone. Cuộc sống đổi thay, cách mọi người hưởng thụ ly cà phê sáng cũng thay đổi mất rồi!
Có một điều thật tình cờ là hai trong bốn con đường bao quanh công viên lại mang tên của hai danh nhân có công trong việc mang đến chữ viết cho người Việt. Hàn Thuyên là người phát triển và phổ biến chữ Nôm, còn Alexandre de Rhodes là giáo sĩ Pháp đã góp phần quan trọng vào việc hình thành chữ quốc ngữ Việt Nam hiện đại bằng công trìnhTự điển Việt-Bồ-La, hệ thống hóa cách ghi âm tiếng Việt bằng mẫu tự Latinh.
Nhìn sang đường chán, tôi thu tầm mắt nhìn cảnh vật ngay trong công viên, lòng cảm thấy thật bình yên. Nhóm nhân viên công viên vừa xong ca sớm, tạm nghỉ để ăn sáng. Họ chỉ phải làm cỏ và vệ sinh công viên, không phải tưới nước vì đã có vòi nước tự động đang xoay vòng tưới cho thảm cỏ. Nắng sáng chiếu qua dòng nước chuyển động tạo nên vô vàn cầu vồng nho nhỏ trong không khí tươi mát, trong lành. Nhóm nhân viên có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi chụp ảnh cái vòi nước đang quay vòng vòng trong nắng sáng.
Có hai người đàn ông mới đến, ngồi xuống ghế đá đối diện tôi, họ giở hai hộp đồ ăn ra, vừa ăn sáng vừa trao đổi công việc, giọng nói vừa phải không làm phiền đến người xung quanh.
Công viên ơi, tôi sẽ quay lại sớm thôi. Tôi sẽ cố tình đến sớm hơn một tiếng để ngồi ngay chính chiếc ghế hôm nay tôi đã ngồi. Nhất định tôi sẽ chụp được hình ảnh người mẹ trẻ đẩy xe nôi em bé về nhà khi nắng đã lên cao. Sáng nay, cô đi nhanh quá, tôi không kịp chụp được hình ảnh dễ thương của hai mẹ con cô. Lần sau nhé!