Theo hồ sơ, tháng 3-2014, hai công ty ký hợp đồng dịch vụ giao nhận vận tải. Theo đó, Công ty A. thực hiện dịch vụ thu xếp vận chuyển hàng may mặc xuất nhập khẩu cho Công ty T. từ TP.HCM sang Los Angeles bằng đường hàng không. Thực hiện hợp đồng, Công ty A. đã vận chuyển hai đơn hàng với tổng phí dịch vụ hơn 1,2 tỉ đồng nhưng Công ty T. chỉ thanh toán 50 triệu đồng rồi ngưng. Vì vậy, Công ty A. đã khởi kiện yêu cầu Công ty T. phải trả tiền gốc và tiền lãi 5%/tháng (theo hợp đồng mà hai bên ký), tổng cộng gần 2,6 tỉ đồng...
Xử sơ thẩm hồi tháng 7-2016, TAND quận Thủ Đức chỉ buộc Công ty T. phải trả tiền gốc cho nguyên đơn. Công ty A. kháng cáo yêu cầu xem xét lãi suất, Công ty T. kháng cáo toàn bộ bản án sơ thẩm. VKSND TP.HCM kháng nghị, cho rằng quan hệ tranh chấp trong vụ án là tranh chấp hợp đồng dịch vụ vận chuyển đường hàng không nhưng tòa sơ thẩm xác định là tranh chấp hợp đồng dịch vụ vận chuyển đường bộ là chưa chính xác. Về phần lãi suất, lẽ ra tòa sơ thẩm phải căn cứ vào Điều 306 Luật Thương mại để chấp nhận yêu cầu tính lãi của Công ty A...
Tại phiên xử phúc thẩm, phía Công ty T. yêu cầu hủy án sơ thẩm, giao hồ sơ về cho tòa sơ thẩm xem xét chuyển sang CQĐT giải quyết. Theo đại diện VKS, phía Công ty T. đã thay đổi yêu cầu kháng cáo, VKS cần có thêm thời gian nghiên cứu hồ sơ nên đề nghị hoãn xử.