“Mẹ kính mến! Hơn một năm đã trôi qua mà con vẫn bàng hoàng tưởng như mới ngày nào. Đêm đêm trong những giấc ngủ chập chờn, những ký ức về gia đình ập đến giày vò tâm hồn con trong nỗi ân hận, đau khổ tột cùng của một người con bất hiếu, một người chồng bất lương và một người cha bất kính. Con mạnh dạn viết những dòng thư trải lòng mình cùng lời xin lỗi muộn màng tới mẹ và gia đình ta. Nếu ngày ấy con hiểu được rằng hạnh phúc gia đình là quý giá và thiêng liêng vô cùng thì con đâu để sự ích kỷ nhỏ nhen và tàn nhẫn chế ngự trái tim con để rồi gây ra tội lỗi tột cùng…”, Linh viết.
Nguyễn Cảnh Linh và Nguyễn Thị Hiệp nên duyên vợ chồng vào năm 2002, khi đó Linh 22 tuổi, còn Hiệp vừa bước sang tuổi 20. Cuối năm đó, vợ chồng đón nhận niềm vui kép khi vừa được ông bà cho mảnh đất ra ở riêng, vừa chào đón con gái đầu lòng. Hai năm sau, Hiệp sinh thêm bé trai thứ hai.
Nuôi hai con ăn học, khó khăn chồng chất nên họ gửi con sang nhà hai bên nội ngoại để đi làm mướn khắp trong Nam, ngoài Bắc, ròng rã cả năm trời mới về quê sum họp.
Đầu năm 2012, vợ chồng vay mượn hùn vốn thuê mặt bằng sát cạnh Bệnh viện 103 ở Hà Nội để mở quán cơm. Sau một năm làm ăn, gia đình Linh có chút vốn gửi về quê nhờ người thân mua một mảnh đất ngay sát trung tâm xã Quỳnh Tân. Áp Tết Quý Tỵ năm 2013, vợ chồng đóng cửa hàng cùng nhau về quê đón Tết cùng các con và bi kịch đã xảy ra.
Ngày 29 Tết Quý Tỵ, sau xích mích nhỏ, chị Hiệp đưa hai đứa con nhỏ về hẳn nhà ngoại. Ngày Tết đã cận kề, Linh nóng ruột nên sang bên nhà mẹ vợ ở cách đó không xa để khuyên nhủ. Không thuyết phục được vợ, Linh ra về trong nỗi uất hận.
Khoảng 10h30' ngày 10/2/2013 (tức mùng 1 Tết), Linh một lần nữa sang bên nhà ngoại để khuyên nhủ vợ con về. Thế nhưng mọi việc không xuôi chèo mát mái mà mâu thuẫn vợ chồng lại càng căng thẳng. Trong cơn nóng giận, Linh vơ lấy chiếc búa đinh đánh liên tiếp vào đầu vợ. Mặc cho mọi người can ngăn, kẻ sát nhân vẫn không buông tay cho đến khi chị Hiệp gục ngã xuống. Biết vợ tử vong, chiều tối cùng ngày, Linh đến Công an huyện Quỳnh Lưu đầu thú.
Sau hơn một năm thụ án tại trại giam, Linh cho biết, nhờ sự giác ngộ, động viên của cán bộ quản giáo nên đã vượt qua được chính mình. Thời gian mới vào thụ án, Linh nhiều lần nghĩ đến cái chết để kết thúc sự đau khổ và giày vò bản thân.
Lá thư đẫm nước mắt của Linh đã được Ban giám thị Trại giam gửi về tận nhà cho mẹ, và mới đây khi vào thăm nuôi bà đã đồng ý thứ tha cho lầm lỗi cho con, đồng thời động viên cố gắng tu tâm cải tạo tốt.
“Mẹ già rồi, có thể không cần con nữa trong quãng đời còn lại. Nhưng hai đứa trẻ mất mẹ, nay cần có bố để làm chỗ dựa trước ngưỡng cửa vào đời. Con hãy gắng cải tạo thật tốt để sớm trở về với các con. Hai đứa không hề trách cứ gì cha cả”, lời mẹ dặn Linh khiến gã nhớ mãi.
Nhắc lại chuyện cũ, Linh xót xa, giá như lúc ấy gã không uống rượu, giá như Hiệp đừng quá cố chấp và giá như bố mẹ vợ không quá thờ ơ trước xích mích của vợ chồng con gái thì có lẽ mọi chuyện không đi quá xa như vậy. Dù sao bây giờ mọi chuyện đã xảy ra và có sám hối nghìn lần cũng đã muộn màng, những ngày cơm tù áo số, Linh chỉ còn biết gắng tu tâm cải tạo thật tốt để sớm được trở về như mẹ già mong mỏi.
Qua kênh thông tin của những lần thăm nuôi và những cuộc điện thoại ngắn ngủi về nhà, Linh được an ủi phần nào khi được biết hai đứa con vẫn đến trường đều đặn và liên tục đạt danh hiệu học sinh giỏi.
“Nếu được phép viết thư lần nữa, nhất định tôi sẽ viết cho hai đứa con. Với chúng, tôi là người cha không xứng đáng, nhưng cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của tôi phía trước vẫn còn. Ngày được trở về, tôi nhất định sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bù đắp lại thiệt thòi cho các con”, phạm nhân này trải lòng.
Theo An ninh thủ đô