Bữa cơm gia đình trong ký ức tuổi thơ tôi ở quê nhà miền Trung luôn là những bữa cơm đơn sơ mà ấm cúng nhất.
Nhà đến bảy anh em trai và tôi là con út, cộng thêm ba má nữa nên bữa cơm lúc nào cũng ồn ào tiếng cười nói. Mà món ngon nhất và nhiều nhất chính là nồi cơm lúc nào cũng có phần cơm cháy vàng rụm bên dưới do nấu bằng củi, còn lại chủ yếu là rau muống xào, nước canh rau muống, ít cá kho… Bữa cơm thường chủ yếu là ăn cá với rau vì đó là hai món rẻ nhất, vì thị xã nghèo nằm sát cạnh biển và có vựa rau lớn ở bên huyện cung cấp mỗi ngày. Những ngày ấy, dường như cuộc sống càng khốn khó bao nhiêu thì những bữa cơm lại càng hạnh phúc bấy nhiêu.
Tôi là người mê bữa cơm gia đình nên khi có một gia đình nhỏ cho riêng mình thì những bữa cơm gia đình bao giờ cũng khiến tôi ăn ngon hơn và cảm nhận về mùi vị tốt hơn. Cuộc sống bận rộn ở Sài Gòn đôi khi không cho phép gia đình nhỏ của tôi thường xuyên ngồi ăn với nhau trong những bữa cơm tại nhà nhưng cũng chính vì thế vào những dịp cuối tuần hay nghỉ lễ mỗi lần được ngồi ăn bữa cơm cùng nhau là mỗi lần rộn vui.
Thật ra nấu một bữa ăn không khó, thời gian dành cho việc nấu nướng cũng không nhiều vì hiện tại đã có quá nhiều hỗ trợ cho việc bếp núc. Nhưng khó nhất là tình cảm của người nấu đặt vào món ăn, những gắn kết của mọi người khi ngồi xuống ăn cùng nhau và trò chuyện… vì đó mới là thứ làm nên hạnh phúc của bữa ăn. Và hạnh phúc gia đình phần lớn đến từ những điều nhỏ nhặt như thế!
Nhà thơ Phong Việt
Về bữa cơm gia đình, tôi đã viết "Nấu cho nhau một bữa ăn bình thường!":
Chỉ là nấu cho nhau một bữa ăn, một bữa ăn bình thường
là đã đủ cho những gì mình vẫn gọi tên nhau- yêu thương
Khi người này choàng tay ôm lấy người kia từ phía sau trong căn bếp vẫn hình dung
cọ sát vành tai để biết cuộc đời này ước mơ giờ chỉ cần là thế…
một nụ hôn dài nói được nhiều hơn cả một quãng đời thương nhớ
những ngón tay đan xen vào nhau nhiều hơn không biết bao nhiêu lời hứa
về cạnh bên!
Trong căn bếp đó chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình
học cách chăm sóc người này từ những món ăn đơn giản
thêm một chút ớt cay hay nêm cho vừa từng hạt muối mặn
chúng ta hiểu về bình yên nên không còn sợ những chát đắng
nếu lỡ tay đôi lần…
Trong căn bếp đó người này sẽ rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn
để thấy những giấc mơ chẳng quá xa xôi như đã từng lầm tưởng
để thấy một niềm tin sẽ kéo dài hơn định mệnh
để thấy những tiếng cười thật sự là tiếng cười chân thật
để thấy mình cuối cùng cũng đi qua được thử thách
để được bắt đầu…
Khi người kia gắp cho người này một đũa thức ăn từ chén của nhau
yêu thương đó không thể tính bằng ngày bằng tháng
để ngồi cạnh nhau bên một chiếc bàn, lòng mình đã từng bão giông vô hạn
từ bỏ một chọn lựa ngày nào và yên tâm với một chọn lựa khác
một chọn lựa xứng đáng
vì trái tim…
Ở ngoài kia, cuộc đời có bình lặng hay vẫn đau đáu những niềm riêng
ở ngoài kia, cuộc đời có trách chúng ta sống vì những thương yêu ích kỷ
ở ngoài kia, cuộc đời có từ chối chúng ta như thể chúng ta cạn nghĩ
ở ngoài kia, cuộc đời có xem thường hay bao dung thì cứ tự quyết định lấy
chúng ta không cần…
Vì trong căn bếp này chúng ta đang nấu những bữa ăn
những bữa ăn mà có khi cả đời người chẳng mấy ai ăn được
chỉ là một tô canh, một đĩa rau, một phần cá thịt
ăn vì niềm vui được nhìn thấy nhau qua từng nét mặt
ăn vì yêu thương…
Chỉ đơn giản là, người kia nấu cho người này những bữa ăn bình thường
và người này rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn…
Nhà thơ PHONG VIỆT