Phải thú thực là xem trận đấu dù đã diễn ra cách nay 18 năm nhưng thấy sướng thật. Huỳnh Đức ghi bàn như máy với những cú sút búa bổ, còn Vũ Minh Hiếu thì đúng là thuật sĩ trên sân với những cú chạm bóng tinh tế. Thích hơn là khán giả Hà Nội hồi đấy dù không đồng phục, không kèn, không trống, không “dàn nhạc” như Hà Nội hôm qua trên sân Hàng Đẫy nhưng rất nhiệt và rất hăng với đội bóng của mình.
Đó thực sự là màu cờ sắc áo và nó khác hẳn với sự nghẹn ngào của ông chủ tịch CLB Hà Nội hôm qua trên sóng truyền hình trực tiếp về trận cuối của Hà Nội rồi sẽ mãi mất cái tên đấy để thay CLB Hà Nội thành Sài Gòn FC.
Bây giờ chính người Hà Nội phải tự nhủ xóa cái tên CLB Hà Nội đi rồi thì sẽ còn gì là của bóng đá Hà Nội. Khi mà đội còn lại với cái tên Hà Nội T&T thì đang lẹt đẹt ở đáy bảng còn việc biến CLB Hà Nội thành Sài Gòn FC thì mục tiêu chính lại cũng là chuyển địa bàn để làm ăn, để đội có nhiều tài trợ… (!?).
Lại nhớ đến HLV Nguyễn Đức Thắng ngày đưa Hà Nội lên hạng, anh rơi nước mắt vì sau khi mất Thể Công anh lại sống được với bóng đá Hà Nội. Bây giờ thì HLV Đức Thắng phải hỏi ngược các PV trong cuộc họp báo: “Nhà các bạn phải dọn đi nơi khác thì các bạn có buồn không?”.
Bóng đá Việt Nam có một nỗi khổ rất lớn là rất ít quan tâm đến màu cờ sắc áo.