Bà Tiến cho biết trước năm 2004, tất cả các lĩnh vực như vệ sinh phòng dịch, y tế lưu động, sinh đẻ kế hoạch, trạm y tế cấp xã và bệnh viện huyện được tập trung vào một đầu mối là trung tâm y tế huyện (trực thuộc sở y tế). Đến năm 2005, phòng y tế huyện được hình thành thuộc UBND huyện (phụ trách các trạm y tế cấp xã), trong khi đó các trung tâm y tế dự phòng, bệnh viện đa khoa huyện vẫn do sở y tế chỉ đạo.
Khi thành lập, nhiều phòng y tế không tuyển được người, chỉ có một trưởng phòng và một kế toán, kinh phí hạn chế. Không ít phòng y tế hầu như không làm việc gì hoặc không biết việc gì để làm. Nguồn lực thì nằm ở trung tâm y tế dự phòng vì các chương trình mục tiêu quốc gia đều tập trung ở đây, công tác chuyên môn được chỉ đạo theo ngành dọc. “Nhiều ý kiến cho rằng tổ chức như vậy là phá vỡ hệ thống y tế” - bà Tiến nói.
Đến năm 2008, sở y tế thành lập thêm hai tổ chức mới là chi cục dân số - kế hoạch hóa gia đình và chi cục an toàn vệ sinh thực phẩm. Cả hai tổ chức này đều thành lập trung tâm ở cấp huyện. “Cứ thành lập thêm một trung tâm lại phải có giám đốc, có giúp việc.
Trong khi chúng ta hình dung là ở cấp huyện cũng chừng ấy con người, có bổ sung cũng không đáng kể, nhưng cứ chia tách mãi ra. Hậu quả là nguồn lực bị phân tán. Thật ra số lượng bác sĩ/1.000 dân của VN còn cao hơn Thái Lan, Indonesia nhưng do ta có nhiều bác sĩ làm quản lý mà lại ít bác sĩ chữa bệnh” - bà Tiến cho hay.
Để chấm dứt tình trạng trên, theo bà Tiến, y tế tuyến huyện chỉ nên có hai đầu mối: một là chữa bệnh, hai là các trung tâm đang tồn tại hiện nay gom về một chỗ. “Nhưng cũng có nhiều người bảo là xin các anh chị ở trên đừng tách nhập chúng tôi nhiều nữa, bây giờ mà nhập lại thì hàng loạt giám đốc trung tâm đi đâu” - bà Tiến phân trần.
Chủ nhiệm Ủy ban Các vấn đề xã hội Trương Thị Mai khẳng định mô hình y tế cấp huyện còn lúng túng, chính việc chia tách và phân tán nguồn lực như vậy đã ảnh hưởng không nhỏ đến chất lượng chăm sóc sức khỏe cho nhân dân cũng như vấn đề y đức.
Bà Mai đề nghị Bộ Y tế nghiên cứu và đề xuất rõ mô hình cho cấp này, đồng thời làm rõ sự khác nhau giữa tổ chức quản lý y tế ở thành thị và nông thôn.
Theo LÊ KIÊN (TTO)