Tháng Ba mùa hoa gạo quê tôi cũng bung nở sẫm đỏ đẹp đến nao lòng giống như trên những dải đất tôi đi qua. Chợt bất giác nhớ mùa hoa gạo xưa. Bình yên, lắng đọng và cháy bỏng những khát khao một thời - Thuở ấu thơ.
Tôi không còn nhớ nữa mình đã chứng kiến bao nhiêu mùa hoa gạo đã qua nhưng từ khi lớn lên cây hoa gạo đầu làng vẫn thế, mỗi năm vào tháng Ba hoa gạo lại nở.
Hoa gạo dịu nhẹ, quyến rũ và đầy mê hoặc bởi cánh hoa, nhụy hoa và cuống hoa mang màu thời gian. Ảnh: CTV
Màu hoa gạo không giống màu đỏ rực rỡ của hoa phượng, hoa gạo dịu nhẹ quyến rũ và đầy mê hoặc bởi cánh hoa, nhụy hoa và cuống hoa mang màu thời gian. Những ai đã từng sinh ra và lớn lên ở mỗi làng quê, nếp nhà Việt thì mỗi mùa hoa gạo về đều mang lại những cảm xúc bồi hồi, lắng đọng, nhung nhớ, căng tròn.
Người dân trong làng ví hoa gạo là biểu tượng cho sức sống an lành bình yên nối từ quá khứ với hiện tại đến tương lai. Và mỗi năm hoa gạo nở là thêm một lần chứng kiến biết bao vui buồn, cuộc sống của người dân quê tôi.
Làng tôi nằm ven theo dòng sông Chiếu Bạch (một nhánh của sông Mã) chảy qua Hà Trung, Thanh Hóa, đường dẫn vào làng là những hàng dừa xanh mướt mát quanh năm xen lẫn với cây gạo rêu xanh, mốc thếch hàng trăm năm tuổi. Những tán lá sum xuê đổ bóng dài che mát con đường tạo nên một khung cảnh thôn quê điền dã, nhẹ nhàng đến tinh khiết.
Ký ức những mùa hoa gạo luôn đem lại cảm giác bình yên mỗi khi nhớ về quê nhà. Ảnh: CTV
Dân quê tôi không có nghề nào khác ngoài nghề trồng lúa và làm đồi nên cuộc sống quanh năm cơ khổ, vất vả vẫn không đủ ăn nhưng chính điều đó đã rèn giũa người dân quê tôi biết chịu đựng vượt gian khó hy vọng về một tương lai không còn đói khổ.
Người dân nơi khác gọi quê tôi là làng Nội Thượng. Còn với tôi làng luôn ở trong tim, ký ức. Làng tôi ở đó có cha mẹ, anh chị em và những người hàng xóm tốt bụng, chân chất, thật thà, dù đi xa, làng vẫn thổn thức trong trái tim tôi như một vật báu cuộc đời.
Lúc nhỏ, ở quê tôi chưa có điện, nhà mái tranh vách đất và thắp đèn dầu nên lũ trẻ trong làng luôn phải theo cha mẹ lên núi xuống đống, thời gian rảnh thì đi móc cua, bắt ốc, trăn trâu, hái củi bởi thế nên lũ trẻ trong làng đứa nào cũng đen nhẻm như cục than.
Có hôm cha mẹ cho nghỉ mấy đứa lại rủ nhau chơi các trò chơi dân gian như ô chùa, đánh khẳng, chơi bi, tắm sông… Cuộc sống cứ như thế, mỗi năm hoa gạo tháng Ba lại nở rộ và chúng tôi cũng dần lớn lên, trong suy nghĩ của mỗi đứa cũng đã dần khác.
Tháng Ba hoa gạo bung nở luôn đem lại những cảm xúc ngọt ngào. Ảnh: CTV
Làng tôi những ngôi nhà mái tranh cũng dần thưa thớt và mất hẳn dấu tích để lại bằng những ngôi nhà ngói khang trang, nhà nào có hơn thì nhà tầng, xe máy… Cuộc sống của người dân quê tôi đỡ khổ hơn nhiều và những đứa trẻ cũng không còn chơi những trò chơi như chúng tôi đã từng chơi.
Rồi lũ trẻ lớn lên rủ nhau vào đại học dù không học, chơi cùng nhau nhưng những ký ức tuổi thơ gắn liền với những mùa hoa gạo, dòng sông quê mẹ luôn là điểm tựa về tinh thần giúp chúng tôi vượt qua những ngày khốn khó. Giờ đây quê tôi với một thời ăn độn sắn-ngô-khoai đã trở thành quá khứ.
Và mỗi năm một tháng Ba hoa gạo lại bung nở…